HƯƠNG VỊ TÌNH THÂN – PHẦN 2 – TẬP 11

Ông Khang đưa bà Dần đi chơi về, Thy đứng ở trong nhà liếc mắt nhìn qua thái độ rất chi là này nọ. Nhưng thấy ông Khang bước vào, lại quay ngắt 180 độ ân cần hỏi han các kiểu. Thy nói với ông bố chồng về việc thằng Dũng “thiu” ăn vụng không biết chùi mép, tham vài chai bia mà bỏ cả một két. Bố hãy cho nó cơ hội sai thì sửa chửa thì đẻ. Nhưng ông Khang nói đây không phải lần đầu. Càng là người nhà càng phải khác xa người ngoài. Bố nghĩ con nên trao đổi với anh Long, xử lý vấn đề kiên quyết triệt để, không có vùng cấm, quán triệt tinh thần nhân văn sâu sắc. Bỏ đi mà làm người.
Dũng về nhà, bực mình nâng chén tiêu sầu uống nước cả bình ừng ực cho khỏi cơn tức. Bà Sa hỏi han thằng con nhưng Dũng “thiu” bực mình cáu kỉnh cả với mẹ, đã bảo ko muốn làm công ty đấy rồi mà lại cứ nhồi con vào đấy. Lúc nào cũng bị bà chị dị nghị tối ngày, con đây cũng khá akay điên người. Đúng lúc đó ông Tấn gọi điện cho bà Sa, alo em à, nhớ anh không, nhớ à, làm gì đấy, đến với anh này, nghe cứ như là người tình Mai ya hee vậy. Ông Tấn nói luôn là thằng Dũng buồn bực vì bị đuổi việc đúng không, anh làm đấy, anh muốn nó về tiếp quản cơ ngơi của anh. Anh em mình nối lại duyên tình, còn chúng mình là một gia đình, một gia đình phải cháy hết mình. Lên là lên. Bà Sa nghe cũng bực mình. Nhiều khi chỉ muốn coi khinh ông bồ.
Bà Dần dạo này suốt ngày buồn bã, không muốn ăn uống gì, lúc nào cũng chỉ nghĩ suy chán chường. Hết củ nhân Sâm osin tới ông Khang vào khuyên nhủ bà hết lời nhưng bà chỉ khóc và rơi lệ sầu. Suốt ngày bà cứ lầu bầu, mọi việc do mình đầu tàu mà ra.
Ông Khang khuyên nhủ bà mãi mà không được, vừa ra khỏi cửa lại gặp mùa Xuân. Ông Khang bảo vợ vào xin lỗi bà rồi dỗ cho bà ăn, mùa Xuân bảo, xin lỗi đi, anh còn không dỗ được thì em sao có thể, mà anh xin lỗi em trước đi, anh ko biết gì sao đổ lỗi cho em. Hai vợ chồng câu trước câu sau lại đá nhau ầm ầm.
Ông Khang dạo này lớn rồi, nhưng tối nào cũng vẫn ngủ với mẹ, bỏ mặc mùa Xuân rạo rực đang tuổi ăn tuổi lớn tuổi dậy thì nằm cô đơn vò võ một mình. Nửa đêm bà Dần mệt quá, ốm quá rồi, hai mẹ con chăm nhau rơi nước mắt, bà Dần lúc nào cũng chỉ muốn về với tổ tông báo công thành tích. Ông Khang lo lắng quá, liền gọi ngay cho cái Nam, chỉ có nó mới là người khắc chế được bà Dần. Mặc dù ngày xưa gây ra bao nhiêu chuyện cho nó, nhưng chuyện cũ mình bỏ qua, lúc này cần cười lên ha ha, chào mùa Xuân đến với mọi nhà.
Nam đang ngồi nghĩ ngợi linh tinh thì ông Khang gọi điện sang chơi với bà cho bà vui, chăm một người già bằng 3 đứa trẻ, sau này khả năng Nam đẻ 3 đứa nên tập sang chăm sóc Dần cho quen. Nam đồng ý ngay với bác, chẳng gì thì cháu vẫn còn lưu luyến luyến lưu Long lạnh lùng lúng liếng lủng lẳng lên luôn.
Sáng hôm sau Nam đến nhà Long, bao nhiêu kỷ niệm ùa về trong cô, từ việc mùa Xuân nghi ngờ sỉ nhục nặng lời mạt sát cô, cho đến nụ hôn đầu tiên với anh Long trên chiếc ga giường 3 năm không thay. Củ nhân Sâm osin thấy Nam đến thì vui mừng ra mặt, tay bắt mặt mừng, tưng bừng kể chuyện, về nhà đi con, à nhầm, vào nhà đi em. Cả nhà đang mong em, chỉ có mùa Xuân ko mong em thì đang ở phương trời xa lạ nào đó.
Nam vào nhà thì thấy ông Khang đang đứng trước cửa nhà vệ sinh khuyên nhủ gọi mãi mà bà Dần không thưa, cũng không mở cửa, hóa ra bà Dần bị mất kiểm soát, bà cũng ngại nên không muốn con cháu quan tâm. Nam thấy thế, xắn tay áo lên và bảo, việc này bác cứ để cháu, cháu năm nay ngần này tuổi đầu rồi, trường hợp này bác cứ để cháu bưng bô cho bà. Nam gọi cửa và nói vài lời dịu dàng với bà, bà ơi nhanh lên xong chưa rồi còn ăn tiếp, bà ơi bà mở cửa ra, cháu sẽ bưng bô cho bà chịu không. Ngày bé bố cháu cũng bưng bô cho cháu. Bố cháu bảo phải thẳng thắn đối diện với sự thật. Dù sự thật đôi khi bốc mùi thum thủm.
Bà Dần nghe thấy Nam khuyên nhủ cứ như một bà cụ non khuyên nhủ trẻ thơ, bà Dần thấy như ánh Mặt Trời chân lý, vén đám mây mù, bà mở cửa ra và chấp nhận cho Nam vào bưng bô cho bà. Hai bà cháu vừa ôm nhau vừa bịt mũi khóc rưng rức, ông Khang nhìn thấy cảnh đó cũng bịt mũi và rơi nước mắt khóc theo.
Nam sau khi bưng bô cho bà, mấy bà cháu lại xuống nhà tiếp tục công cuộc ăn uống liên hoan. Tươi cười vui vẻ như trẻ hẳn ra. Đúng lúc này mùa Xuân xuất hiện trên nền nhạc:
Mùa xuân này về trên quê ta
Khắp đất trời biển rộng bao la,
Cây xanh tươi ra lá trổ hoa
Chào mùa xuân về với mọi nhà.
Ông Khang đang tươi cười vui mừng
mùa Xuân xuất hiện bừng bừng lên cơn
Cái Nam là đứa badgirl
Sao cứ để nó nhơn nhơn trong nhà
Ông Khang vốn tính thật thà
Mẹ đang vui vẻ hay là em đi
mùa Xuân tức giận nghĩ suy
Chẳng biết mình là cái chi trong nhà ?
Chuyển đến câu chuyện của Chiến cậu Vàng và lão Hạc. Lão Hạc đang ở nhà ông Sinh, ông Sinh cũng thương tình chăm sóc lão, thay quần áo, bưng bô cho lão. Sau đó ông Sinh định bỏ nhà ra đi, và nói, hai bố con lão cứ ở túp lều tranh này. Đúng lúc định đi, lão Hạc lại trở bệnh nặng, ngất đi. Ông Sinh đang lo lắng ko biết làm sao thì Chiến lại trở về. Thế là cậu Vàng cõng lão Hạc, ông Sinh khuân hành lý lẽo đẽo theo sau, ba thầy trò anh em chiến hữu xã hội đưa nhau đi Tây Thiên lấy kinh, lên viện khám bệnh.
Hết tập 11 – Phần 2
P/S: Tôi phải cầm bút lên – Vì đời này quá nhạt:
Viết bởi chính tôi, người đăng bài Tèo Văn Trần (Facebook chính chủ: //www.facebook.com/teovantran8888) ngày 11/08/2021. Nếu muốn chia sẻ, bạn vui lòng chia sẻ trực tiếp từ Facebook cá nhân của tôi. Vui lòng ghi rõ nguồn, trích dẫn đầy đủ và trọn vẹn toàn bộ nội dung khi chia sẻ, kể cả những hashtag (thẻ đánh dấu) và đoạn viết dưới đây. Xin cảm ơn !
Viết lách là một công việc buồn tẻ, cô đơn, mệt mỏi và nghèo đói, nếu bài viết của tôi làm bạn vui vẻ, thích thú và có ích, bạn có thể ủng hộ tôi một ly cafe qua:
VÍ ĐIỆN TỬ MOMO: 0981510824
Tên tài khoản: NGUYEN MINH THANG
SỐ TÀI KHOẢN: 1017702371
Tên tài khoản: NGUYEN MINH THANG
Ngân hàng: VIETCOMBANK – Chi nhánh Thanh Xuân
Tận đáy lòng, cảm ơn bạn !
Mục nhập này đã được đăng trong News. Đánh dấu trang permalink.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *